Tối ni mình quyết định quay về Phan Thiết bằng đường trên đồi cát, tìm cảm giác lạ. Ai ngờ đường có nhiều đoạn tối thui, kéo dài cả cây số. Đạp trong gió lạnh mà cứ lo ăn cướp xuất hiện, hơ hơ. Cũng nhờ lo nghĩ cách đối phó với bọn trấn lột tưởng tượng mà quên cả mệt, lên dốc quên ...sang số, rào rào!
Đường chả có ai cả, đại lộ rộng thênh thang, lác đác bên ngoài kia là những ngôi mộ xưa. Chậc, giờ mà có gì trắng trắng bay bay phất phơ thì đồng hồ tốc độ nhảy vọt đây! Bỗng nhiên có một thằng đi bộ bên vỉa hè, chả biết vì sao hắn đi giữa đường vắng như thế, cách khu dân cư cả 5 km. Xe lăn êm quá, vọt lên thì hắn quay lại "anh anh, cho em đi với!",....Hơ hơ, đi xe máy chưa dám chở chú, huống chi xe đạp, có nước chạy thụt lùi í.
Hoàn tất 15km đường vắng toe, cũng thở phào, trong lúc mưa lất phất. Coi như thêm một trải nghiệm mới. Nói thật, đạp trong đêm đen không sợ ma, không ngại mưa, không ngại lạc lõng, sợ bọn hút chích thôi ^^. Mình thích được vượt lên chính mình trong cái khó khăn của thiên nhiên và giới hạn con người (cả về mặt tinh thần). Nhưng đối đầu với bọn hút chích, hay ăn cướp không phải là trải nghiệm hay ho, dù chưa biết ai thắng ai ^^.
Hôm trước gặp thằng cu cỡ 24 tuổi, đi xe sườn ngang, đang bơm xe ở Phan Thiết, sau đít xe có gắn lá cờ...Hỏi nó ở đâu tới, nó trả lời tự hào "em đạp theo đoàn ở Hà Nội vô". Má ơi!
1/7 xuất phát ở Hà Nội, 24/7 ở Phan Thiết. Ước chi mình rảnh mà chơi như tụi nó. Với mình, việc bay qua Mỹ không sung sướng bằng đạp xe từ Hà Nội xuống mũi Cà Mau. Đó là cả một thắng lợi. Khâm phục những ai đã đạt được hành trình đó.
Chắc viết đơn xin nghỉ việc ba tháng, đạp xe long nhong cho thỏa đời nhỉ.