Chỗ mình có cô khách quen, người nước ngoài, dạy bên trường Quốc tế Á châu. Cổ đúng dân fastfood: mập thù lù - ngồi muốn sập ghế mây, ngày nào cũng ghé ăn khoai tây chiên và bắp trộn, và ăn chớp nhoáng.
Thích nói tiếng Việt, mà giọng lơ lớ trên mây. Nói cho đã, một hồi chả ai hiểu, đành nói tiếng Anh.
Hôm ni, cô tới mua, đồng thời chỉ lên trần nhà, nói: "Mai len"
Nhỏ Ngân nhìn lên trần theo chỉ tay, thấy mấy bóng đèn. Nó cười hè hè, chạy vô bếp kêu mình. Chạy ra, nghe "mai len" tiếp. Trong đầu nó, xuất hiện chữ "my" và "lens", "lane" hoặc "lamp" trong tiếng Anh. Hic, chả ăn nhập chi cả.
Ngớ ngẩn....
Cổ nói tiếp, "air conditioner!"
"Oh, you feel...."
"..hot" - Trả lời nhanh liền.
Té ra là nóng. Mà có nóng chi mô. Ngoài trời mưa lất phất. Mình cũng cảm thấy mát lạnh. Hỏi thử cô khách khác, cũng khẳng định là mát. Vậy chắc cổ này mới đi bộ ở ngoài, mưa lạnh, vô đây hơi chênh nhiệt chút xíu nên cảm thấy nóng. Cũng có thể do lớp mỡ dày quá, "cảm biến" hổng có nhạy.
Ôi, "mai len" là "máy lạnh". Thà mà "may len" còn đoán được...
Em "lai" luôn! (em lạy luôn)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét