Thế là mình đã bỏ ra 1 triệu rưỡi, phó thác cho ebay Việt Nam, để người ta mang từ Mỹ về bộ ống kính cho thằng cu A590 IS. Tiền đã đi, nhưng hàng còn phiêu diêu lắm.
Nếu mọi sự thành công, mình sở hữu được hai ống kính: Tele - chụp xa, Wide - chụp bao quát kiêm Macro - chụp siêu gần, kèm theo ba miếng kính lọc chống UV, phản quang,...
Đồ này chẳng ai rảnh mà mang về Việt Nam bán cả. Ở ngước ngoài cũng rơi rớt lèo tèo, bởi dòng máy ảnh mình trở nên lu mờ trước đám em IXUS hay PowerShot SX. Kệ, mua kẻo hết.
Chẳng có đủ tiền để mua nổi bộ đồ chính hãng Canon. Những thứ lặt vặt như thế nhưng gộp lại cũng ngốn 400 USD.
Nói chuyện này lan qua chuyện kia. Lắm khi nghĩ về nước Việt, ước gì ta được cầm một ống kính tinh xảo có ghi "Made in Vietnam". Càng ngày càng khâm phục anh Nhật Bản, Hàn Quốc, và cũng tiếc nuối cho Việt Nam ta - đã bị cướp mất một giai đoạn lịch sử quan trọng bởi lý do trong lẫn ngoài.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét